Xuôi theo dòng lịch sử, là nghịch lý của thời đại : Có những tòa nhà cao hơn, nhưng tính cách chúng ta lại càng “thấp” lại; có những đại lộ rộng hơn nhưng ta lại hẹp về tầm nhìn. Chúng ta sử dụng nhiều, nhưng sở hữu ít; chúng ta mua nhiều, nhưng tận hưởng ít. Chúng ta có những gia đình nhỏ trong những ngôi nhà lớn, nhiều hơn về tiện nghi nhưng lại thiếu thốn thời gian sử dụng. Trình độ ngày càng cao, nhưng lại thiếu đi nhận thức; nhiều kiến thức – thiếu cân nhắc, nhiều chuyên gia và cũng nhiều hơn những vấn đề hóc búa ; thuốc thang ngày càng nhiều, sức khỏe lại ngày càng kém. Chúng ta uống quá nhiều, hút quá nhiều, dùng đồng tiền thiếu cân nhắc, cười quá ít, lái xe quá nhanh, nổi nóng quá nhiều, thức quá khuya và tỉnh dậy trong mệt mỏi, đọc quá ít, xem TV quá nhiều và hiếm khi cầu nguyện.
Chúng ta tạo ra của cải nhưng lại giảm đi giá trị bản thân.
Chúng ta nói quá nhiều và giận dữ thường xuyên, trong khi yêu thương thì ít lại.
Chúng ta học được cách để kiếm sống, nhưng không học cách tận hưởng được cuộc sống. Chúng ta thêm năm thêm tháng vào cuộc đời này, chứ không gửi gắm cuộc đời vào những năm tháng ấy .
Chúng ta đi đến mặt trăng rất thường xuyên, nhưng lại hiếm khi băng qua đường để ghé thăm nhà hàng xóm. Chúng ta chinh phục được không gian bao la nhưng lại đầu hàng trước những khoảng trống nhỏ hẹp trong tâm hồn.
Chúng ta làm ra những thứ lớn hơn, nhưng không phải là thứ tốt hơn.
Chúng ta làm sạch không khí nhưng lại vấy bẩn tâm hồn .
Chinh phục cả những nguyên tử bé xíu nhưng lại không thoát được định kiến cá nhân .
Lập kết hoạch thì nhiều, đạt được chẳng bao nhiêu .
Học cách để vội vã, nhưng lại quên cách chờ đợi .
Máy tính lưu trữ thông tin nhiều hơn, còn chúng ta giao tiếp ít hơn .
Đây là thời đại của thức ăn nhanh và tiêu hóa chậm, của những người to lớn nhưng tính cách hẹp hòi, của lợi nhuận cao ngút trời và những mối quan hệ hời hợt, thu nhập đã đến từ cả vợ cả chồng- nhưng li dị cũng nhiều hơn, những ngôi nhà đẹp hơn nhưng tổ ấm thì vỡ vụn.
Thời đại của những chuyến đi nhanh, tã giấy dùng một lần, đạo đức suy đồi, tình một đêm, bệnh béo phì, của những viên thuốc toàn năng : làm người ta phấn khích, làm ai đó im lặng, và có thể giết người .
Thời đại có quá nhiều thứ để phơi bày, nhưng bên trong thì rỗng tuếch.
Thời đại mà công nghệ giúp mang đến 1 lá thư cho bạn quyết định đọc hay xóa trong nháy mắt.
….
Hãy nhớ dành thời gian cho những người bạn yêu thương, vì họ sẽ chẳng bên bạn mãi được .
Hãy nói những lời tốt đẹp cho những đứa bé đang rụt rè nhìn lên bạn, vì bỗng chốc chúng sẽ lớn và chẳng còn ở đó nữa .
Hãy nhớ trao cho người bên cạnh một cái ôm thật chặt, vì đó là kho báu của trái tim mà khi bạn cho đi thì chẳng phải mất 1 xu nào.
Hãy nhớ nói ra những lời yêu thương cho chồng hay vợ bạn và những người bạn yêu quý; nụ hôn và cái ôm thật chặt sẽ xoa dịu mọi nỗi đau nếu điều đó đến từ đáy lòng của bạn.
Dành thời gian để nâng niu từng khoảnh khắc cuộc sống, chia sẽ những điều tốt đẹp.
Và hãy luôn nhớ rằng : Cuộc sống không được đo đếm bằng thời gian, mà đo bằng những khoảnh khắc khiến bạn ngập tràn hạnh phúc
___________
Mình dịch lại từ :
The paradox of our time in history is that we have taller buildings but shorter tempers, wider Freeways, but narrower viewpoints. We spend more, but have less, we buy more, but enjoy less. We have bigger houses and smaller families, more conveniences, but less time. We have more degrees but less sense, more knowledge, but less judgment, more experts, yet more problems, more medicine, but less wellness.We drink too much, smoke too much, spend too recklessly, laugh too little, drive too fast, get too angry, stay up too late, get up too tired, read too little, watch TV too much, and pray too seldom.
We have multiplied our possessions, but reduced our values. We talk too much, love too seldom, and hate too often.
We’ve learned how to make a living, but not a life. We’ve added years to life not life to years. We’ve been all the way to the moon and back, but have trouble crossing the street to meet a new neighbor. We conquered outer space but not inner space. We’ve done larger things, but not better things.
We’ve cleaned up the air, but polluted the soul. We’ve conquered the atom, but not our prejudice. We write more, but learn less. We plan more, but accomplish less. We’ve learned to rush, but not to wait. We build more computers to hold more information, to produce more copies than ever, but we communicate less and less.
These are the times of fast foods and slow digestion, big men and small character, steep profits and shallow relationships. These are the days of two incomes but more divorce, fancier houses, but broken homes. These are days of quick trips, disposable diapers, throwaway morality, one night stands, overweight bodies, and pills that do everything from cheer, to quiet, to kill. It is a time when there is much in the showroom window and nothing in the stockroom. A time when technology can bring this letter to you, and a time when you can choose either to share this insight, or to just hit delete.
Remember to spend some time with your loved ones, because they are not going to be around forever.
Remember, say a kind word to someone who looks up to you in awe, because that little person soon will grow up and leave your side.
Remember, to give a warm hug to the one next to you, because that is the only treasure you can give with your heart and it doesn’t cost a cent.
Remember, to say, ‘I love you’ to your partner and your loved ones, but most of all mean it. A kiss and an embrace will mend hurt when it comes from deep inside of you.
Remember to hold hands and cherish the moment for someday that person will not be there again.
Give time to love, give time to speak! And give time to share the precious thoughts in your mind.
And always remember, life is not measured by the number of breaths we take, but by those moments that take our breath away.
George Carlin