Xa, nói chung là xa nhất từ lúc mình chập chững biết đi. Với một số bạn thì chắc không xa lắm đâu @@.
Mình đi Trung Quốc công tác, mình là kỹ sư quèn thôi, nhưng mà vui.
Đến sân bay trước 1 tiếng để thủ tục (đoạn này đã bị tua nhanh …rẹt rẹt) …
Khi lên máy bay, phía trước mắt mình có viết dòng chữ đại loại là “fasten your seat belt”
Đây là cụm từ rất thông dụng kể cả khi bạn đi ô tô, nghĩa là “hãy thắt chặt dây an toàn của bạn” (Tra từ điển chữ “fasten” để xem cách đọc nhé /ˈfæs.ən/ ; belt là thắt lưng, ở đây dây an toàn cũng vòng qua bụng nên được gọi là belt luôn)
Mún đi qua Tung Của thì bạn không đi trực tiếp bằng đường không được, mà phải quá cảnh (tức là dừng tại 1 trạm khác) ở Hong Kong – cái tên sân bay rất ngộ : Chek Lap Kok Airport.
Đây là hóa đơn (bill) mua ít Chocolate, nửa bịch mà … 200$ HK ~ 700K VNĐ òa òa òa
trong bill có chữ “Change” = Tiền thừa
Nó đây : phòng chờ của Chek Lap Kok AirPort
Nói về tiền, Trung Quốc họ xài Tệ (Nhân Dân Tệ), 1 NDT = 3334.72 VNĐ
Ở Hong Kong, họ xài $ HK , cái chỗ đổi tiền ở đấy 100 NDT = 110 $ HK
Sau khi đến HK, bạn đi tầm 5-7 phút tàu cao tốc thì tới 1 chỗ gọi là Skypier, đây là 1 cái cảng tàu, để đến Trung Quốc bạn đi trên con tàu biển (gọi là ferry ). Giá vé đi tầm 260-280 $ HK; khá là mắc. Mà nói chung ở đây nó mắc T_T cái gì cũng tầm x3 Việt Nam. Được cái quần áo hàng hiệu lại rẻ, Giordano áo thun chỉ ~ 200k, vì nó miễn thế (tax free)
Bến tàu Skypier : Ngày mình đến trời mưa và lạnh, nhìn ra bến cảng qua ô cửa kính ướt mưa
Chính trên con ferry (ferry là loại tàu nhé, mình không viết hoa vì nó không phải tên tàu) này, mình hôm nay trên đường về đã có dịp làm quen với một cô người Malaysia (dân mình hay gọi là Mã Lai) .
Cô ấy có thể nói tới 5 thứ tiếng : Malaysian, Cantonese (Quảng Đông – tiếng Hong Kong), Mandarin (Quan Thoại – tiếng phổ thông của người Tung Của) , tiếng Anh và một thứ tiếng địa phương mà mình không biết viết ra làm sao cả (dialect language nhé).
Mình xin phép nói dài dài 1 chút về cô này vì đây là ấn tượng tốt nhất của chuyến đi này, thực sự mà nói mình có duyên – rất may mắn khi được gặp những người như vậy, về nhà lúc nào cũng trằn trọc suy nghĩ …
Tuổi cô ấy cũng ngang mama của mình, xài 2 cái iPhone @@ do có 3 đứa con – 2 gái 1 trai rất mê công nghệ. (mới nghe cô này giới thiệu cái WhatsApp – hehe, có vẻ ngon hơn LINE, Viber, hay … Zalo … ai cài rồi chat cho vui nào )
Con gái cô ấy sinh năm 1991, du học Thụy Sỹ (Switzerland) và đang làm tại 1 Ngân Hàng Trung Quốc . Cô ấy nói khi con của cô đã lớn lớn, she told them : “Go” ; tức là nói hãy đi xa để biết nhiều, hãy tìm một đất nước khác để mở rộng tầm nhìn. Thực sự mình nghe mà mê lắm. Vì bản thân mình cũng muốn đi mà … nhưng còn vài lý do và kế hoạch …
Đồ ăn Hong Kong & Chu Hải (Trung Quốc) nhìn chung không hợp khẩu vị người Việt; có thuốc Bắc, gia vị thì thứ thiếu thứ lại rất nhiều @@ và họ cực kỳ ít ăn cơm. Biết người Việt ăn nên mới bưng ra .
Chợ búa bên đó tốt, giá cả hợp lý.
Đường xá sạch gấp đôi Đà Lạt, khí hậu tương tự; có điều vắng như chùa bà Đanh vì toàn xe ô tô chạy thôi, xe máy hầu như không có nên không khí rất trong lành …
Vậy mà cái cô người Malaysia quất cho 1 câu “Malaysia còn sạch hơn, Chu Hải không đẹp, Hàng Châu mới đẹp ” T__T
(cô này chưa có qua Việt Nam, chỉ qua Ấn Độ 1 lần, bảo là rất dễ đạp MÌN của bò trên đường đi =)) )
Thành Phố ven biển Chu Hải vắng, rất buồn, nếu bạn là kiểu người nhìn trời mưa lành lạnh qua ô cửa kính và bồi hồi như mình thì … qua đó sẽ buồn lắm.
Để nhớ ra gì thêm mình viết tiếp. Chụt Chụt :-*
One response to “Một chuyến đi”
The more you go, the more impressive person you meet, they can change your mind, encourage your spirit, make your heart beats. So many interesting things’re out there. :)